KẺ SI TÌNH(ST).
Trong đêm tối một ngôi sao đã vỡ,
Tự rơi rồi,đánh mất một niềm tin.
Trong đêm tối một ngôi sao rực lửa
Cháy lên rồi, tro bụi cũng đành thôi!
Kiếp này hai ta chẳng đẹp đôi
Đành dang dở đưa người về nơi cũ
Trao cho người một trái tim mùa lũ
Để âm thầm cất bước khỏi nơi xưa.
Nhưng tim ấy cũng không hề tắt hẳn,
Lệ ân tình cũng chẳng chóng phôi pha
Dù hai ta đã mãi mãi chia xa,
Ta vẫn muốn làm người trông bến cũ...
Yêu là thế đời người sao ngắn ngũi?
Cháy ân tình chết lặng một mình thôi
Thà không yêu để lòng chẳng xa xôi
Nhưng đã lỡ thì không sao dứt được.
Suốt một đời ta chịu cảnh lang thang,
Ta đành thế_thôi thì đành đến muộn,
Mang trong tim một tình yêu nóng hổi
Và cũng rồi cũng hi vọng mong manh.
Ta chịu cảnh ta làm người thất thế,
Nên đành thôi, ta vẫn đến sau lưng
Nhìn thấy ai ta cất bước âm thầm,
Bên người ấy ta làm người tiễn gót.
Thà chịu khổ để lòng không vương vấn,
Nhưng sao ta vì thế cũng bạc tâm
Đến bên ai ta cất bước âm thầm
Về hiện tại ta làm người nông nổi.
Ta cảm thấy sao si tình quá đổi...
...Vì người ta đã có dáng người...
Trong tim ấy đã có người lưu giữ
Thế bên người,thế yêu người cũng là để làm chi?
Yêu một người hay là phải ra đi?
Cho sầu khổ không còn ai để ở
...Gã si tình không hề nghe thấy nữa
Vẫn bên người,vẫn yêu người dù người mãi bạc tâm.
Một ngàn năm,một vạn năm,
Khối ưu tư vẫn không hề bay mất,
Tương tư thế cho lòng không vướng bận
Để yêu người, để nhớ đến bao nhiêu.
NDQKT.